Mỏng manh phận nữ đương đầu tử thần HIV

03/07/2010
Nhóm Sao Biển ở Kiên Giang là tên gọi của một nhóm đồng đẳng chuyên đi tuyên truyền tác hại và cách phòng chống đại dịch HIV-AIDS trên địa bàn tỉnh. Trong số những thành viên của nhóm, có những phụ nữ dù mang trong mình mầm bệnh của căn bệnh thế kỷ nhưng đã không bị quan, mà thậm chí họ còn tràn đầy nghị lực sống với mong muốn vượt qua khó khăn của số phận.

Chồng chết trong ngày sinh con

Nếu không được giới thiệu, lần đầu tiếp xúc với Nguyễn Thị Tuyết (27 tuổi) người ta khó có thể tưởng tượng được người phụ nữ có dáng vẻ mạnh khỏe, nét mặt tươi tắn này đã mang trong mình mầm bệnh HIV hơn 10 năm nay. Chị Tuyết kể lại, năm 1999 chị lấy chồng. Ba năm sau khi cưới, vào thời gian chị đang mang thai đứa con thứ hai thì chồng chị bỗng dưng ốm liệt giường mà không tìm ra nguyên nhân. Chỉ đến khi tiến hành các xét nghiệm, gia đình mới biết anh nhiễm HIV, bệnh đã chuyển sang AIDS giai đoạn cuối. Chị Tuyết vội vàng đi làm xét nghiệm và phát hiện mình cũng đã bị lây bệnh từ chồng.

“Trời như sụp xuống đầu khi tôi nhận được tin dữ này. Đời mình thì thôi coi như bỏ, nhưng lúc đó cái thai trong bụng đã 7 tháng tuổi, biết tính sao? Đẻ thì sợ đứa bé nhiễm bệnh cha mẹ, mà phá thai thì cũng không được. Tôi nghiến răng: thôi thì hên xui", chị Tuyết nhớ lại.

Ngày chồng chị chết vì AIDS cũng là ngày chị trở dạ sinh cháu bé. "Đau đớn, tủi phận, tuyệt vọng, có nhiều lúc tôi nghĩ liều mình nhiễm HIV, hai con chắc cũng bị, thôi thì giết hai con rồi tự tử cho xong", chị Tuyết kể. Biết tâm trạng của chị, hai gia đình nội ngoại thường xuyên cử người túc trực canh chừng, động viên ba mẹ con không được làm liều.

Hai năm sau ngày sinh cháu bé, sau nhiều đêm lo lắng, rồi chị đi đến quyết định: phải xét nghiệm HIV cho hai con. Một ngày cuối năm 2004, người phụ nữ goá chồng tay bế tay bồng hai con, nửa đêm bắt xe lên bệnh viện Nhi đồng I xét nghiệm. Hạnh phúc vỡ oà khi chị nhận được giấy kết quả xét nghiệm với kết luận: Cả hai cháu đều âm tính với HIV. "Tôi như sống lại lần thứ hai. Chắc ông trời thương nên các cháu may mắn thoát được căn bệnh quái ác này", chị Tuyết nói.

Trong quan niệm của phần lớn những người dân ở nông thôn, người bị nhiễm HIV và những gia đình có người nhiễm HIV bị coi là những "ổ bệnh", đáng bị xa lánh. Chỉ ba ngày sau khi đi học, con trai của chị Tuyết nằng nặc đòi nghỉ vì các bạn trong lớp không cho bé chơi chung. Dỗ dành mãi, cháu bé mới lại đến trường sau khi cô giáo đã ra "lệnh cấm": không được kỳ thị với bạn. Từ sự việc này, nhận thấy những người nhiễm HIV thường bị mọi người xa lánh, chị quyết định tham gia vào nhóm đồng đẳng.

Từ ấy, người dân Tân Hiệp quá quen thuộc với hình ảnh một phụ nữ thường đi bộ vào các khu nhà nghỉ, quán ôm, quán cà phê, một vai mang một giỏ đầy... bao cao su, vai kia mang một giỏ tài liệu, tờ rơi để tuyên truyền. Hễ nghe tin ở đâu có người nhiễm HIV là chị Tuyết lại tìm tới, ban đầu là chia sẻ, an ủi, sau là hướng dẫn người nhà cách chăm sóc người bệnh. Nhiều lúc, chị còn là người trực tiếp chăm sóc cho họ. Khi làm những công việc này, chị luôn tâm niệm rằng, chỉ cần thêm một người biết cách tự bảo vệ là có thêm một người tránh được HIV. "Ngày xưa, chỉ cần có một cái bao cao su là chồng tôi không phải chết", chị Tuyết tâm sự.

Một điều lạ là mặc dù nhiễm HIV gần 10 năm nay nhưng đến giờ chị Tuyết vẫn chưa cần phải uống một viên thuốc nào theo phác đồ điều trị. Chỉ số CD4 (chỉ số kháng thể) của chị trong vài năm trở lại đây luôn ổn định ở mức trên dưới 500. Đây là chỉ số của một người đang khỏe mạnh, không cần phải dùng thuốc. Theo chị Tuyết, người nhiễm HIV đủ dinh dưỡng, sống lành mạnh, lạc quan và vui tươi cũng là một cách tăng cường kháng thể. Chị Tuyết "bật mí": "Tôi vẫn là một nông dân thứ thiệt. Ngoài việc chăm sóc mảnh ruộng ở nhà, tôi còn làm thuê cho những chủ ruộng khác để có thêm thu nhập. Mấy năm nay, tôi vẫn lao động bình thường". Bé Quốc Hòa con chị năm nay 8 tuổi lém lỉnh: "Mẹ ráng sống để sau này... cưới vợ cho con!".

Anh Trương Đăng Khoa - Trưởng ban Tư tưởng văn hóa tỉnh đoàn Kiên Giang cho biết, chị Tuyết là người nhận được nhiều bằng khen từ cấp huyện đến cấp tỉnh. Nhiều lần, chị được tỉnh đoàn biểu dương. Năm ngoái, chị Tuyết là một trong hơn 10 người nhận được giải thưởng "Hoa cuộc sống" khu vực phía Nam tổ chức tại Thành phố Hồ Chí Minh.

Biết chồng nhiễm HIV vẫn đòi cưới

Trong nhóm Sao Biển ở Kiên Giang, chị Ngọc Hằng cũng là một trường hợp đặc biệt. Sau gần 7 năm yêu nhau mà không chịu cưới, người yêu chị mới chịu nói thật rằng anh là người nghiện ma túy, lại nhiễm HIV nên không muốn làm khổ chị. Sau đó anh để lại cho chị một lá thư, nhắn chị hãy yêu người nào xứng đáng hơn rồi anh bỏ đi biệt tích.

Không cam tâm bỏ mặc người yêu, năm 2003, chị tìm được anh đem về. Lúc này, anh đã thân tàn ma dại, cao 1,7m nhưng chỉ nặng đúng 39 kg. Cảm động, anh thề từ bỏ ma túy. Gần 3 tháng trời, anh một mình trong phòng, "cấm cửa" tất cả mọi người rồi đoạn tuyệt được với ma túy. Một mặt, anh tập thể dục thể thao, ăn uống bồi bổ, mặt khác, anh và chị liên hệ các nguồn cung cấp thuốc điều trị HIV/AIDS, tích cực điều trị. Chỉ sau một năm dưỡng sức, cân nặng của anh đã tăng lên gấp đôi. Lúc này, chị mới dẫn anh về ra mắt gia đình. Không một ai ở nhà chị biết rằng chàng rể tương lai từng là con nghiện hạng nặng và đang mang trong người căn bệnh thế kỷ. Anh chị cưới nhau vào năm 2004, chị cho biết: "Căn bệnh này chỉ cần biết cách phòng chống thì rất khó lây". Hàng ngày, chị may gia công, còn anh thì sửa chữa đồ điện để có tiền sinh sống.

Năm 2006, vợ chồng chị Hằng tham gia vào nhóm đồng đẳng. Chị Hằng kể, thời gian đầu, khi chồng thâm nhập vào giới nghiện ma túy, lúc nào chị cũng kè kè đi theo vì sợ chồng tái nghiện. Các đối tượng hút chích khu vực này biết quá rành về quá khứ của "đại ca" Phú nên không ai có ý định rủ rê, lôi kéo anh sa vào con đường cũ. Có người con xin số điện thoại của anh chị, mỗi lần có chuyện không giải quyết được thì gọi để xin tư vấn.

Với các đối tượng mại dâm trên địa bàn huyện, chị Hằng như một người bạn. Có nhiều lần nửa đêm, có người bị bệnh đột xuất không biết gọi cho ai đành phải gọi luôn cho chị. Còn chuyện lấy xe nhà để chở các chị em đến chỗ họp nhóm xảy ra như cơm bữa. Có lần, họp nhóm chị làm liều "tống ba" cho kịp thời gian không ngờ bị mấy anh cảnh sát giao thông tuýt còi. Xuống xe, chị bắt đầu... năn nỉ. Nhìn thấy chị mặc đồng phục, trên xe lỉnh kỉnh "đồ nghề" tuyên truyền, rồi còn một giỏ chất đầy bao cao su, mấy anh cảnh sát giao thông cố nhịn cười, khoát tay không phạt, nhưng chỉ cho chị chở được một chị rồi quay lại rước tiếp. Lần đó, theo thói quen "bệnh nghề nghiệp", chị cũng giở ra một mớ tài liệu ấn vào tay anh cảnh sát, không quên kèm theo mấy cái OK bắt anh phải bỏ vô bóp... phòng thân!

Hôm chúng tôi đến thăm gia đình chị Hằng, ngôi nhà nhỏ của anh chị giống như một.. trung tâm tư vấn. Trong phòng, tài liệu các loại nằm la liệt. Một "tài liệu tuyên truyền" làm bằng gỗ đã đeo bao cao su đúng cách đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Thấy người lạ, mấy chị còn trẻ đỏ mặt, giấu vội "tài liệu" vào giỏ. Một số chị sau khi lấy xong bao cao su thì kiếu từ ra về, hẹn hôm sau họp nhóm tâm sự tiếp. Một chị còn lại có người thân bị AIDS thì đang ngồi nghe tư vấn cách chăm sóc...

Chị Hằng tâm sự, điều làm chị băn khoăn nhất là cho đến nay vẫn không biết làm sao để có thể nói rõ tình trạng bệnh của chồng cho gia đình mình biết. Mấy lần chị cũng nói xa nói gần để thử cha mẹ nhưng xem ra họ vẫn còn rất sợ căn bệnh này nên vợ chồng chị đành tiếp tục giấu. Ông bà cứ hỏi bao giờ thì có con, vợ chồng chị đành phải nói chắc tại hiếm muộn cho qua chuyện, bởi chi phí "lọc" tinh trùng không nhiễm HIV để thụ tinh rất cao, nằm ngoài khả năng kinh tế của vợ chồng chị. Anh chị cho biết, sau khi anh chết (có thể là vài ba năm nữa), chị sẽ về TP. HCM, xin vào quán "Vợ Thằng Đậu" của cố nghệ sĩ Lê Vũ Cầu để xin làm việc không công ở đây nhằm tiếp tục phục vụ xã hội. "Nếu lúc đó, quán này không nhận tôi vào làm việc, tôi sẽ xin vào các trung tâm chăm sóc người nhiễm AIDS rồi sống ở đó đến cuối đời", chị Hằng nói.

Theo doisongphapluat online

TÂM ĐIỂM

CÁC ĐỀ ÁN

Video