Ngõ cụt

20/01/2011
Giờ thì gã đã ở gần lắm với cái chết. Sự sống mong manh đang từ bỏ gã, phút giây hấp hối trong trại dành cho bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối thật đáng sợ.

Các bác sỹ ở đây không có nhiều thời gian dành cho gã, bởi đã vào đây là chấp nhận đi đến bước cuối của cuộc đời, bước vào một ngõ cụt vĩnh viễn không lối thoát. Nhưng dù sao, gã cũng không cô độc, xung quanh gã còn có những người thân yêu, ruột thịt đang âu lo dõi theo từng hơi thở của gã…

Người gần kề gã nhất là mẹ, một gương mặt nhạt nhòa nước mắt, thấm đẫm sự đau khổ. Đúng rồi, mẹ gã, người mà gã đã hành hạ, đã làm tình, làm tội suốt gần 30 năm qua, kể từ khi gã oe oe cất tiếng khóc chào đời.

Thuở ấu thơ, gã không mấy nghịch ngợm nhưng lại rất “lỳ”. Người làng bảo, gã có cái vẻ của kẻ bị...ma làm bởi gã thường hay trốn nhà ra bãi tha ma ngủ. Gã cũng không giải thích được vì sao gã lại có cảm giác vô cùng thoải mái khi ngủ lăn trên những ngôi mộ. Không phải là những ngôi mộ xây cao ráo, láng trải xi măng phẳng lì (thời gã, người ta chưa có sở thích như bây giờ, thích xây mộ to như xây nhà, ốp lát đủ các loại gạch, đá sang trọng, đắt tiền mà đến ngay cả người sống ối người nằm mơ cũng không có nhà như thế mà ở). Ngược lại, gã rất thích được nằm trên những ngôi mộ đất xanh mướt cỏ, những đám cỏ mềm mại, êm ái đỡ lấy tấm lưng gầy còm nhom của gã, sung sướng hơn trăm vạn lần nằm trên tấm phản gỗ cứng nhắc, nóng rẫy ở nhà. Mẹ gã thường phải ra tận bãi tha ma lôi gã về. Hết dỗ dành lại dọa nạt nhưng chẳng ăn thua vì gã không chịu cho vào tai một lời dạy bảo nào của mẹ.

Hết lớp 6, gã bỏ học. Cái sự bỏ học của gã chẳng khó khăn gì lắm vì nhà gã đông anh em, bố gã tối ngày mải mê cờ bạc, đề đóm, chẳng đỡ đần gì cho vợ. Mẹ gã, người đàn bà nhẫn nhục, yếu ớt tha hồ còng lưng, bươn bải cấy cày, chợ búa lo nuôi bố mẹ chồng già yếu, bốn đứa con thơ và cả ông chồng bê tha, bệ rạc. Thế nên, gã bỏ học ở trường cả đến nửa năm học mà mẹ gã cũng chẳng hề hay biết. Đến khi nhà trường gửi giấy báo về, mẹ gã khóc lóc, tỉ tê dỗ dành gã đi học trở lại nhưng gã kiên quyết không nghe. Mẹ gã cũng chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Thế là gã lêu lổng, theo đám bạn bè rủ rê, tụ tập, ăn cắp, đánh nhau...

Không đề đóm như bố nhưng gã thích chơi cua cá, cái trò kiếm tiền bịp bợm của mấy kẻ lưu manh đã khiến gã chồng chất thêm nợ nần lên đầu mẹ gã. Thua bạc, gã đi ăn cắp. Đồ ăn cắp bán được với giá rẻ mạt chẳng đủ để gã cá cược cửa cua, cửa cá mấy lần nhưng lại trở nên vô cùng đắt đỏ khi người chủ đồ tìm đến mẹ gã bắt vạ. Thua bạc, rồi cay cú, rồi ẩu đả, máu yêng hùng nổi lên, lúc thì xông vào đánh con người ta gẫy quai hàm, lúc cầm gạch ném bể đầu đứa bên hàng xóm... Gã là trẻ con, người ta không tìm đến gã, họ tìm mẹ gã để tính nợ: tiền đền bù, tiền thuốc thang, thăm hỏi... Mẹ gã chỉ còn biết ôm đầu mà kêu gào thống thiết, bao nhiêu đồ đạc trong nhà đội nón ra đi.

Lớn thêm một chút, đến tuổi thành niên, gã vẫn ngông cuồng, trộm cắp. Pháp luật không dung tha khi gã cầm dao đâm thằng bạn một đòn chí mạng chỉ vì một lý do vớ vẩn nào đó. Cái án 2 năm tù chỉ duy nhất làm một mình mẹ gã sụp xuống, gã bình thản thi hành...

Ra tù, vẫn chứng nào tật ấy, gã lại lao vào bụi đời nhưng dấn sâu hơn, nhiều mánh lới hơn. Và tất cả thực sự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của gã khi gã chạm vào nàng tiên nâu. Gã không thể ngờ, cái lần thử cảm giác lạ đó đã vĩnh viễn không cho gã cơ hội quay đầu trở lại, biến gã thành nô lệ trung thành của ma túy. Không có nhiều tiền, từ hít, gã chuyển sang chích. Lúc đầu còn chích riêng, về sau không đủ trả, gã phải chích chung với bạn nghiện... Gã đã nhiễm HIV từ lần chích nào, chính gã cũng không trả lời được câu hỏi đó.

Cuộc đời nghiện ngập, trộm cắp của gã cứ theo ngày tháng trôi đi cùng người mẹ hiền bất hạnh. Không có tiền mua thuốc, gã gào rú, vật vã, mắt đỏ ngầu, điên dại. Lúc lên cơn, gã giống một con thú hoang tàn khốc. Gã tróc nã, bắt mẹ gã phải đưa tiền, khi thì hăm dọa, lúc nỉ non, khóc lóc. Gã biết rằng, dù có phải đi vay, phải bán hết những gì có thể, mẹ gã cũng không bao giờ đủ can đảm để chối bỏ gã đến cùng. Đó là tình máu mủ mẹ con bản năng của loài người. Vì thế, gã và mẹ, cả hai cùng liêu xiêu, khốn khổ đi trên con đường định mệnh tối tăm, đọa đày, không lối thoát...

Bước ngoặt cuộc đời gã thật bất ngờ khi gã gặp em, người con gái thôn quê chân chất, thật thà. Em đi làm thuê cho nhà một người bán phở gần nhà gã, quê em ở một vùng nghèo nàn, đồng chua, nước mặn. Em không xinh, chỉ thật nhu mì, hồn hậu. Lần đầu gặp em, gã như bị thôi miên, đứng lặng nhìn em, hóa đá. Trước em, không hiểu sao, gã thấy lâng lâng, êm ái như đang được ngả người nằm lên đám cỏ ở những ngôi mộ, cái cảm giác kì diệu mà ngay cả khi phê thuốc gã cũng không thể nào có được. Trái tim gã rung lên, đập loạn xạ, gã ngây ngô như thể một đứa trẻ vụng về. Gã không thể hiểu điều giản đơn vĩ đại: tiếng sét ái tình đã dội vào cuộc đời mê muội của gã, chớp sáng lên ước vọng sống trong lành.

Sau lần đó, gã dường như trở thành con người khác hẳn. Gã khiến cho mẹ gã, cho những người thân quen quanh gã phải kinh ngạc. Gã không còn đi lang thang, bụi đời, không còn trộm cắp, gây gổ. Gã lao vào làm việc, giúp mẹ gã bất cứ việc gì có thể, quần quật như một kẻ đang tích trữ làm giàu. Trong cơ thể gã, một luồng máu nóng trỗi dậy mãnh liệt, chống chọi, xua đuổi cơn nghiện thuốc vật vã kinh hồn. Và em, em giống như một thiên thần thánh thiện, một nàng tiên hộ mệnh cho cuộc đời gã. Qua mọi người, em biết rất rõ về quá khứ, về sự nghiện ngập và cả hiện tại không lối thoát của gã. Vậy nhưng, dường như số phận sinh em ra là để dành cho gã, để giúp gã quay lại cuộc đời lương thiện. Em chẳng mảy may so đo, tính toán, trái tim em tự nguyện đập hòa nhịp cùng trái tim của gã, tiếp cho gã sức mạnh quyết tâm vượt qua những cơn vật thuốc. Tương lai dần hé mở cánh cửa cơ hội cho gã làm lại cuộc đời, cuộc đời mà ở đó gã sẽ hạnh phúc tột cùng khi có em, có tình yêu của em. Gã mơ tới một gia đình bé nhỏ, ngập tràn tiếng trẻ nhỏ...

Gã bảo em: “Chúng mình làm đám cưới nhé!”, em e lệ: “ Anh phải về quê xin phép bố mẹ, ra mắt họ hàng”. Gã thấy gã đang lên đỉnh...

Bố mẹ em sau khi biết hết sự tình, tuy đứt ruột thương con nhưng hình như ông bà biết, con gái mình đã chót nặng lòng với gã. Họ bàn tính hồi lâu rồi bảo: “ Hai con thương nhau, bố mẹ không phản đối…”. Bố em ngập ngừng rồi tiếp: “Nhưng vì con (chỉ gã) đã từng nghiện ma túy nên cần phải đi xét nghiệm, có thế bố mới yên tâm để các con kết hôn được”.

Gã bằng lòng ngay, gã sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì em, vì tương lai của em. Em dịu dàng: “Em đi cùng anh nhé”.

... Trời đất quay cuồng, sụp đổ dưới chân gã, gã như kẻ mộng du bước không phương hướng ra khỏi căn phòng xét nghiệm HIV. Gã không nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng chân của em đang vấp ngã dúi dụi đang đuổi theo đằng sau lưng gã...

Quanh gã giờ đây thật đông người, những gương mặt nhạt nhòa trong nước mắt. Gã nhắm mắt lại, trong cơn mơ màng, gã thấy rất rõ gương mặt em đang mỉm cười với hắn, nụ cười thánh thiện, bao dung. Tim gã nhói đau, đập loạn lên những nhịp đập cuối cùng. Dường như gã còn cảm nhận được, mẹ hắn đang từ từ khuỵu xuống...

Vũ Hoa

TÂM ĐIỂM

CÁC ĐỀ ÁN

Video