Gặp người 20 năm có HIV

30/11/2010
Có người tin chắc chị đã chết, có người giật mình khi chị đột ngột xuất hiện khỏe mạnh, những người có HIV tìm thấy ở chị nguồn động lực to lớn.

Những ngày cuối tháng 11-2010, sau 20 năm, chị lần mở lại những trang hồi ức buồn nhưng đầy nghị lực sẻ chia đến cộng đồng.

 

Phải sống!

 

20 tuổi, tôi yêu anh - một nghệ sĩ múa. Tôi ở TP.HCM, anh ở một nước châu Âu. Những cánh thư giúp chúng tôi giữ lửa yêu.

 

Năm 1989, sau gần 10 năm yêu nhau, anh về miền Bắc một thời gian, tôi bay từ TP.HCM ra Bắc cùng anh làm lễ ra mắt. Cha mẹ đã mất nên ngày vui của tôi chỉ có vài người thân, bạn bè chứng kiến.

 

Tôi cũng biết trước khi đến với tôi, anh đã có quan hệ với một số phụ nữ khác, nhưng vì rất yêu anh nên tôi cố gắng thông cảm.

 

Cuối năm 1990, tôi thực hiện các thủ tục xuất cảnh để sum họp cùng anh. Khi xét nghiệm, mẫu máu của tôi có vấn đề, mẫu được chuyển ra nước ngoài để xét nghiệm.

 

Một chiều tháng 12-1990, tôi nhận được tin sét đánh ngang tai: tôi có HIV. Bác sĩ hỏi tôi có quan hệ tình dục với ai không, tôi cho biết chỉ quan hệ với chồng sắp cưới.

 

Tôi không biết HIV nghĩa là gì, nhưng rất đau đớn khi được biết tôi - lúc ấy vừa ở tuổi 30 - không được phép xuất cảnh và chỉ có thể sống từ 6 tháng đến 12 năm.

 

Báo chí lập tức đăng tin tôi là trường hợp đầu tiên phát hiện có HIV tại VN, tên tôi được viết tắt theo đúng tên thật. Người thân, bạn bè, hàng xóm... đoán ra người ấy là tôi.

 

Có người kỳ thị, có người cảm thông, có người nghĩ do tôi ăn chơi trụy lạc hay bị người ta hãm hại... Nếu cha mẹ tôi còn sống chắc các cụ không chịu nổi biến cố quá lớn này.

 

Ý định tự tử từng lấn át tinh thần tôi nhưng khát vọng sống lại bùng lên. Tôi dành thời gian đi chùa, nghe kinh Phật, ăn chay trường tìm chút bình yên trong tâm hồn. Thêm một lý do nữa tôi phải sống đó chính là căn nhà nhiều kỷ niệm ba mẹ để lại.

 

Tôi tự nhủ: “Mình là con một của ba mẹ, người thân còn trên đời thì ở quá xa, mình tự tử thì ai chăm lo căn nhà ấy?”.

 

Nhưng “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, hàng xóm nhiều người kỳ thị. Có người còn buông lời cay nghiệt “chống mắt chờ xem cảnh tôi chết rục xương”. Chịu không xiết những điều tiếng, tôi nuốt nước mắt bán căn nhà ấy chuyển sang quận khác sống.

Bốn năm sau ngày nhận tin dữ mình có HIV, lòng dạ tôi tan nát khi hay tin anh mất cũng vì HIV, tro cốt được mang về VN. Dịp 49 ngày của anh, tôi đáp chuyến bay ra miền Bắc, thắp cho anh nén nhang, thắt lòng trách anh nỡ bỏ tôi lại một mình trong bão tố cuộc đời. Sau này tôi vẫn thường gặp anh trong những giấc mơ.

 

Tôi được theo dõi định kỳ và đến tháng 1-1997 thì bắt đầu uống thuốc điều trị. Thuốc vào tôi bị nóng sốt, muốn ói, ớn lạnh. Không có ai bên cạnh để sẻ chia, tôi vào bệnh viện than với bác sĩ để được nghe vài lời động viên cho ấm lòng.

 

Có những ngày quá mệt, tôi nằm bẹp trên giường, quẩn quanh với suy nghĩ: “Mình không sợ chết nữa! Mình sẵn sàng về với ba mẹ rồi!”.

 

Sau thời gian mệt mỏi tinh thần vì quá ám ảnh căn bệnh, tôi quyết định thay đổi suy nghĩ: ráng uống thuốc theo chỉ định, quên bệnh đi, tập trung làm ăn, tiếp tục sống vì ít nhất mình vẫn còn đang được sống. Tôi xoay đủ đường buôn bán, thất bại nhiều, thành công không thiếu. Nhờ bận rộn tôi quên phần nào căn bệnh ấy.

 

Một nụ cười che hết thiên hạ

 

Vốn tính lạc quan, trong cơn ác mộng chưa dứt mang tên HIV, tôi vẫn gắng chọn thái độ sống vui vẻ, luôn nghĩ một nụ cười có thể che hết thiên hạ dù trong lòng trăm ngàn nỗi niềm.

 

20 năm một mình, lúc còn trẻ tôi lo làm ăn và khá bận rộn nên không ý thức hết nỗi cô đơn, bây giờ tuổi xế chiều mới thật thấm thía. Nhà mới nổ cầu chì, tôi loay hoay tự thay, đến đâu hay đến đó. Tôi sợ lúc trúng gió không có bàn tay ấm nào chăm lo, sợ một sáng nào đó mình không thức dậy nữa mà chẳng ai hay...

 

Một vài người chủ động đến với tôi nhưng dường như duyên tình tôi đã cạn. Tôi đều cho họ biết tôi có HIV. Có người rút lui, có người bàng hoàng không tin, có người chấp nhận. Tôi cũng từng mơ ước làm mẹ nhưng ước mơ ấy có lẽ mãi xa tầm tay.

 

Bây giờ tôi cố gắng buôn bán trang trải qua ngày, công việc ấy cho tôi cơ hội tiếp xúc với nhiều người. Sau hai buổi làm việc sáng chiều, buổi tối là thời gian tôi thư giãn, góp nhặt niềm vui từ những cuộc trò chuyện, đi ăn với bạn bè, đi chùa lễ Phật... Ấm lòng nhất là những người biết tôi có HIV vẫn chơi với tôi.

 

Câu chuyện sống được 20 năm của tôi được nhiều bác sĩ lấy làm ví dụ động viên những người nhiễm HIV khác. Nhiều lần ngồi chờ khám, tôi nghe các bệnh nhân nhắc đến chuyện người có HIV vẫn sống được 20 năm, tôi không ngại nhận rằng đó chính là tôi và động viên họ lạc quan, điều trị theo đúng chỉ định của bác sĩ.

 

Tôi từng động viên một phụ nữ định tự tử khi bị chồng ruồng bỏ là còn sống ngày nào thì phải ráng sống, ráng làm việc, mạnh dạn gặp gỡ mọi người để có thêm động lực sống.

 

Tôi tự hào về bản thân trong 20 năm qua khi tự xoay xở, buông cái này bắt cái nọ, không chỉ trong việc mưu sinh mà còn trong cả cuộc chiến với HIV. Buông nỗi ám ảnh để bắt lấy niềm lạc quan, buông mặc cảm để bắt lấy những yêu thương còn đâu đó quanh mình.

 

Có lẽ, cuộc đời vẫn ưu ái tôi lắm khi cho tôi ý chí, sự lạc quan và một tâm hồn thích nghĩ đến những điều thiện. Vậy sao không ráng thương đời!

Theo nld.com.vn

TÂM ĐIỂM

CÁC ĐỀ ÁN

Video