Chị em gà con

Một hôm gà chị nói với mẹ:
-Mẹ à, bây giờ chúng con đã lớn rồi, mẹ để chúng con đi kiếm ăn lấy cũng được.
-Tuỳ các con thôi! – Gà mẹ nói – Nhưng con đã vậy, còn em con, nó hay nghịch ngợm dại dột lắm!
-Mẹ đừng lo, con sẽ thay mẹ trông nom em con.
-Thôi, cũng được. Nhưng phải cẩn thận đấy! Đừng xuống ao, xuống hồ, thấy có diều, có cắt là phải nấp ngay vào bụi cây con nhé!
Hai chị em gà vâng lời mẹ và từ hôm đó đi kiếm ăn lấy.
Con chị dẫn con em ra bờ tre, chân đống rạ tìm mồi. Có những lúc nhặt được mồi, con chị vẫn thường nhường cho con em giống như mẹ chúng vẫn thường nhường chúng.
Còn em thì mải chơi, cứ tung tăng tung tẩy chạy đây đó, ít chịu bới tìm. Nhiều lấn thấy thế, gà chị tức bực gọi em về, mổ cho mấy cái vào đầu. Gà em khóc ầm ĩ, bỏ đi mách mẹ:
-Mẹ ơi, con chả đi với chị nữa đâu, chị ác lắm, hay đánh con lắm.
-Tại sao chị lại đánh con?
-Chị ấy cứ bắt con phải kiếm mồi, chị ấy chẳng chịu kiếm cho con nhiều như mẹ đâu.
-Chị ấy bảo đúng đấy. Con phải nghe chị. Bây giờ con lớn rồi, dẫu có bé hơn chị con một chút nhưng cũng cùng lứa cả thôi. Con phải học nết chăm chỉ của chị con. Còn nếu chị ấy đánh con thì mẹ sẽ mắng chị ấy...
Gà em sụt sịt nhưng cũng nghe lời mẹ lại tìm chị để cùng đi kiếm ăn. Gà chị đang hớt hải đi tìm, bỗng thấy em, gà chị reo lên mừng rỡ:
-A, em đây rồi, thế mà để chị đi tìm mãi
Hai chị em lại trò chuyện vui vẻ như không có gì xảy ra. Đang đi, bỗng một hồ nước mênh mông hiện ra trước mắt. Gà em reo lên:
-Chị ơi, hồ nước kìa. Giá mà được nhảy xuống mà bơi vùng vẫy thì thích đấy nhỉ.
-Ấy chớ! Mẹ đã dặn rồi, họ gà nhà ta là không biết bơi cho nên không xuống nước được đâu.
-Sao con cá nó ở dưới nước được?
-Vì cá là loài ở dưới nước, nó quen rồi. Con cá chỉ sống được ở dưới nước mà không sống ở trên bờ được.
-Sao con vịt nó là loài ở trên bờ mà nó lại xuống dưới nước được? Mình bắt chước con vịt, cứ xuống rồi quen đi chứ. Chị chả vừa bảo con cá nó ở lâu dưới nước nên quen rồi sao!
-Này thôi, đừng có cãi, chị đã bảo không xuống là không xuống, nghe chưa?
-Cứ xuống, cứ xuống! – Gà em vênh mỏ lên cãi.
Gà chị không nén nổi cơn tức bèn mổ cho gà em mấy cái liền. Gà em lăn ra khóc ầm ĩ. Vừa lúc đó một đàn vịt đang rào rào rủ nhau xuống hồ. Gà em vùng vằng chạy biến theo đàn vịt con, nhảy ào xuống hồ. Những chú vịt nổi lên như nắm bông vàng trên mặt hồ, thanh thản bơi đi. Con gà con thì vùng vẫy chới với, uống nước rồi sặc liên tục. Gà chị chạy quanh quẩn trên miệng hồ, kêu cứu ầm ĩ, vừa kêu gọi gà em và khóc sướt mướt. May quá, lúc đó có bác chó Vện đi qua bác nghe thấy tiếng kêu của gà chị liền chạy đến, tha một cành tre dài thả xuống nước. Gà em chới với vớ được cành tre, lẩy bẩy leo lên tới bờ. Gà chị thương gà em quá chỉ còn khóc thôi chứ không giận được nữa.
-Nào bây giờ ta về thôi – Gà chị bảo - Để mẹ ủ cho chứ không thì em chết rét mất.
-Chị ơi, em mệt và rét lắm, không thể đi được đâu.
Gà chị dìu gà em vào bụi cây rồi xoè cánh ra ủ cho gà em giống như mẹ vẫn ủ. Tuy cánh gà chị bé không phủ kín được gà em, nhưng hơi ấm chị truyền sang nên em cũng đỡ rét. Lúc đó bác chó Vện đã đi gọi gà mẹ đến.