Con gái ơi, hãy hiểu bố!

26/11/2008
Hãy mở lòng mình, hiểu cho bố, cũng chính là con đang mang lại cho mình cơ hội được cảm nhận tình mẹ, con gái ạ!

“Không! Con không bao giờ đồng ý. Bố làm như thế là phản bội mẹ con, không còn yêu con nữa. Con không chấp nhận.” Con hét lên, khóc tức tưởi và chạy bổ lên phòng. Bố không biết phải làm gì. Bố hiểu tâm trạng của con. Bố biết con bức bối, ấm ức vì có cảm giác bố phản bội lại hai mẹ con. Bố không trách con. Bố chỉ buồn vì con không hiểu bố, không thông cảm cho bố!

Mẹ ra đi bỏ lại hai bố con khi con mới lên ba. Mười lăm năm nay, bố vừa làm cha, vừa làm mẹ. Những ngày đầu mẹ mất, con khóc ngằn ngặt đòi mẹ không chịu ngủ, bố phải ôm con suốt đêm. Con lớn lên bằng giọng kể chuyện ồm ồm, trầm đục, bằng những lời ru ngọng nghịu của bố. Bố tết tóc cho con bằng đôi bàn tay thô nháp - đôi bàn tay công nhân vốn chỉ quen với vôi vữa, sắt thép. Ngày đầu, con đi học về với đôi mắt đỏ hoe, khóc mếu với bố vì bị bạn bè chê tóc xấu. Bố ngậm ngùì, xót xa, thương con mà không biết làm thế nào, chỉ biết ôm con vào lòng, lau những giọt nước mắt tủi hờn của con. Dần dần, bố cũng thành thạo hơn với công việc của một người mẹ, con cũng quen với sự vắng mặt của mẹ, thích nghi với sự chăm sóc vụng về của bố.

Bố con mình yêu nhau, luôn quấn quýt với nhau như để bù lại sự thiếu hụt vị trí của mẹ. Bố làm một cuốn sổ nhỏ ghi lại những dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của con: Ngày con nhận tấm phiếu bé ngoan đầu tiên và nhất định đòi bố phải đưa đi ăn kem; ngày con chập chững vào lớp một, xen lẫn niềm háo hức được đến trường là nỗi tủi thân vì không có mẹ dắt đi như các bạn khác; khi con thay chiếc răng đầu tiên, không khóc khi bác sĩ đưa kìm vào miệng để lấy răng ra nhưng lại oà lên nức nở khi nhìn vào gương thấy một lỗ trống trong miệng và bố đã phải dỗ dành mãi con mới chịu đến lớp….

Còn rất nhiều, rất nhiều những kỉ nịêm về con mà không cần ghi lại bố cũng nhớ như in. Bố sẽ không bao giờ quên ngày đầu tiên con trở thành thiếu nữ, con hoang mang, ngượng ngập, không dám nói với bố, còn bố cũng lúng túng không biết phải làm thế nào. Giá có mẹ lúc này, con đã không phải trải qua những tâm trạng lo lắng, sợ hãi như thế. Bố chỉ biết ra hiệu sách mua mấy quyển sách về tuổi dậy thì, để vào phòng cho con và gọi cô con đến nói chuyện với con. Bố biết, dù bố có chu đáo với con đến đâu đi chăng nữa, dù có yêu con thay cả phần của mẹ con đi chăng nữa thì bố cũng không thể thay thế vai trò của một người mẹ trong cuộc sống của con!

Càng ngày con càng lớn, và bố nhận ra con đang dần xa rời vòng tay của bố. Con không thích đểbố đèo đến trường, không thích sự có mặt của bố khi bạn con đến nhà, không còn bá cổ bố nũng nịu như ngày nào. Con vắng nhà nhiều hơn, khi thì đi học thêm, khi thì đi chơi với bạn bè. Chỉ mình bố với bố trong căn nhà lạnh lẽo. Những bữa cơm vui vẻ, rộn rã tiếng cười ngày nào của hai cha con thưa dần, thay vào đó là những buổi bố chờ con mòn mỏi, để khi con về, bố chưa kịp vui vẻ dọn cơm ra đã nhận được câu nói vô tình của con: “Sao bố không ăn trước đi, đợi con làm gì, con ăn với bạn rồi”. 15 năm mẹ con ra đi, đến tận bây giờ bố mới thấm thía nỗi cô đơn của sự thiếu vắng một người bạn tâm giao!

Bố nói với con về một người phụ nữ mới sẽ thay mẹ chăm sóc bố con mình. Bố hi vọng ở con một sự đồng tình. Nhưng con lại phản ứng gay gắt. Con cho rằng bố làm như thế là phản bội lại hai mẹ con, là bố không còn yêu thương con nữa. Hoàn toàn không phải như con nghĩ. Mẹ mãi sống trong tim bố, nhưng mẹ là quá khứ, còn bố phải sống cho hiện tại. Bố có người bạn mới không có nghĩa là người ấy sẽ thay thế vị trí của con trong tim bố. Với bố, con mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời của bố, không gì có thể thay thế!

Bố biết, con yêu bố, nhưng con không đủ tinh tế để hiểu tâm tư của bố. Bố không hề trách con bởi bố hiểu đó là lẽ thường. Con có cuộc sống của con, có mối quan tâm riêng của con. Bố đã sống cho con 15 năm, giờ đây bố cũng cần sống cho cuộc sống của mình. Bố cần một người để bầu bạn, sẻ chia. Rồi sẽ đến lúc con lập gia đình, con phải sống cho tổ ấm riêng của mình, bố không muốn con phải mãi bận tâm về bố, không muốn trở thành gánh nặng cho con. Có thể, ngay lúc này con còn bị sốc, con chưa thể hiểu ngay cho bố. Nhưng bố tin con gái bố là một người biết suy nghĩ, con sẽ hiểu và ủng hộ bố. Bởi vì, bố là bố của con!

Bố luôn hi vọng một cuộc sống vui vẻ cho hai bố con. Nhà ta thiếu vắng bàn tay của một người phụ nữ đã quá lâu rồi. Bố muốn con được sống, được cảm nhận hạnh phúc của một gia đình theo đúng nghĩa. Hãy mở lòng mình, hiểu cho bố, cũng chính là con đang mang lại cho mình cơ hội được cảm nhận tình mẹ, con gái ạ!

Thuỷ Diên

TÂM ĐIỂM

CÁC ĐỀ ÁN

Video